"ĂN UỐNG TẰN TIỆN ĐỂ TRÍCH TIỀN MUA VẬT LIỆU"
Cuộc sống còn nhiều khó khăn,ệntửtếNgườiphụnữnămđiváđườxsmtr bà Minh vừa bán tàu hũ vừa đi cấy lúa thuê. Tranh thủ những ngày rỗi việc, bà chở vật liệu xây dựng, đồ nghề trên chiếc xe cà tàng, rảo qua nhiều con đường ở địa phương để tìm "ổ voi, ổ gà" vá lại.
Gặp chúng tôi, bà Minh kể, 10 năm trước, bà chứng kiến một phụ nữ gặp tai nạn gãy chân do chạy xe trên con đường lởm chởm ổ gà. Cũng trên con đường đó, một học sinh vấp ổ gà, té rách áo dài. Khi đó, bà luôn băn khoăn, tự hỏi "làm thế nào để hạn chế những đoạn đường ổ gà". Thế là bà quyết định đi vá đường để bà con lưu thông được an toàn.
Lòng rất quyết tâm nhưng bà Minh không biết kỹ thuật vá đường. Thế là bà theo làm phụ hồ cùng hàng xóm để học nghề. Sau khi nắm bắt thành thục kỹ thuật, bà trích tiền túi mua sắm đồ nghề, cát, đá, xi măng đi vá đường. Dần dần, kinh nghiệm nhiều hơn, bà chuyển sang vá bằng nhựa đường.
Công việc nặng nhọc, trời lúc nắng gắt, lúc mưa dầm nhưng bà Minh không nề hà. Đối với bà, việc quan trọng nhất là làm sao giúp người dân bình an, đi đến nơi, về đến chốn. Trong đầu bà như có một sơ đồ các điểm vá, hễ chỗ nào xuất hiện ổ gà là bà có mặt ngay; đoạn đường nào hư, hư mức độ nào, hư bao lâu, bà nhớ hết để khắc phục triệt để.
Theo bà Minh, vì phải bán tàu hũ kiếm tiền trang trải cuộc sống nên thời gian đi vá đường không cố định. Chi phí mua vật liệu cũng khá tốn kém. May mắn, bà có được một số người chung chí hướng thiện nguyện hỗ trợ kinh phí, mỗi người góp một ít để duy trì hoạt động này. "Tôi bán tàu hũ mỗi ngày đâu được bao nhiêu, ăn uống tằn tiện để trích tiền mua vật liệu. Nhiều người thấy việc vá đường ý nghĩa nên hùn xi măng, hùn nhựa đường. Nhiều lúc thấy tôi làm cực khổ, bà con có người cho vài chục, vài trăm ngàn đồng để tôi gom góp mua vật liệu", bà Minh chia sẻ.
ĐI NHIỀU NƠI ĐỂ VÁ ĐƯỜNG
Người khen nhiều, người xì xầm dè bỉu cũng không ít. Có người nói bà Minh nghèo mà lo chuyện thiên hạ, nhưng bà không để tâm muộn phiền, chỉ cố gắng làm hết sức để những con đường vùng quê trở nên bằng phẳng, không ổ voi, ổ gà. Không chỉ vá đường ở xã Lương An Trà của mình, mà nơi nào cần, từ Cô Tô tới Tức Dụp, Chi Lăng, hay những tuyến đường tại Kiên Giang, bà Minh đều có mặt hỗ trợ. Nhận thấy việc làm ý nghĩa của bà, khoảng 2 năm trở lại đây, nhiều người dân địa phương cũng tình nguyện đồng hành, chung tay góp sức giúp đời.
Suốt 10 năm qua, từ việc làm thiện nguyện của mình, bà Minh nhận được niềm vui, sự quý mến, yêu thương của bà con, tiếp thêm động lực để bà tiếp tục hành trình với những con đường. Ngoài vá đường, bà còn giúp người nghèo như vận động quần áo, đồng phục, hỗ trợ học phí cho học sinh nghèo. Ông Nguyễn Đức Hiền (40 tuổi, ngụ H.Tri Tôn) cho biết: "Vợ tôi đi mua phế liệu, gặp bà Minh vá đường nên xin theo góp sức, rồi cùng làm tới giờ cũng đã mấy năm rồi. Nhựa rất cứng, nặng, lại trầm mình cả ngày giữa trưa nắng, rất vất vả. Vậy mà bà Minh đã kiên trì làm trên 10 năm rồi, tôi rất nể phục".
Chị Lâm Thị Mỹ Nhiên (37 tuổi, ngụ H.Tri Tôn) cho biết do đặc thù vùng núi nên mỗi mùa mưa, nước lại tràn làm hư đường. Người nơi khác đến không rành đường, lỡ chạy nhanh, né không kịp ổ gà dễ bị tai nạn. Các cháu học sinh chạy trên những tuyến đường này cũng rất nguy hiểm. "Thấy mấy chị nhiệt tình vá đường, tôi rất vui và cảm kích, bởi sẽ giúp người dân đi lại an toàn", chị Nhiên nói.